Nhà tôi ở giữa một cánh đồng. Sáng sớm thức dậy, gió mang mùi lúa chín vào nhà, xộc vào mũi hương thơm quen thuộc, giản dị…
Nhà tôi nằm giữa một cánh đồng, thế giới tuổi thơ của tôi với bao kỷ niệm đang ở đó. Tôi lớn lên trong một không gian yên tĩnh, chỉ đến đêm khuya mới nghe thấy tiếng côn trùng vo ve. Vào thời điểm chuyển mùa hay khi trời sắp mưa, không gian yên tĩnh đó lại càng trở nên sôi động hơn với những âm thanh cóc, ếch, ếch hay tiếng chim gọi bạn.
Vào những ngày nắng nhẹ nhàng, ấm áp, từng đàn cò trắng bay trên những con sóng lúa xung quanh tạo nên một bức tranh quê yên bình, tươi đẹp. Mặt trời từ từ nhô lên, chiếu những tia nắng lấp lánh xuống cánh đồng rồi uể oải biến mất khỏi núi rừng sau một ngày dài. Cánh đồng trở lại trạng thái yên bình ban đầu.
Hồi đó chưa có máy bơm nước, chưa có kênh dẫn nước vào ruộng như bây giờ nên đến giữa mùa khô ruộng sẽ khô cạn. Người dân quê tôi tiết kiệm lúa bằng cách dùng xô buộc dây và tạt nước vào ruộng. Vào những đêm trăng sáng, người dân tranh thủ ra đồng múc nước.
Không biết đã bao nhiêu lần tôi và chị tôi xắn quần đứng dưới mương, dùng hết sức lực đổ xô nước xuống ruộng. Nhìn từng khóm lúa rũ xuống nước như sống dậy, lòng tôi thấy vui lạ lùng. cứ mỗi sáng mai dậy được gửi cái không khí buổi sáng của đồng quê cảm thấy thật an bình
Trong thời gian chuẩn bị cho vụ mới, tôi theo bố dắt trâu ra đồng vào lúc ba, bốn giờ sáng. Con trâu già cày hàng nhanh theo tiếng roi của cha. Tôi cũng giúp xới đất và nhặt cỏ dại. Đã bao lần mồ hôi rơi xuống giường để đổi lấy hạt gạo trắng?
Những ngày gần thu hoạch, đồng quê lại nhộn nhịp hơn. Từ sáng sớm, tôi đã nghe thấy tiếng chân trâu, tiếng bò kêu lạo xạo trên đường. Người ta gọi nhau ra đồng, tay cầm liềm, lưỡi hái, trò chuyện của mội người đi đồng